Wednesday 27 April 2011

'Bà Nhu như tôi từng biết' (phần 1)


Cập nhật: 08:39 GMT - thứ ba, 26 tháng 4, 2011

'Bà Nhu như tôi từng biết' (phần 1)

Bà Trần Lệ Xuân

Người được coi là như là cựu 'Đệ nhất Phu nhân' của nền Đệ nhất Cộng hòa ở miền Việt Nam, bà Trần Lệ Xuân, vừa qua đời ở tuổi 87.

Bà là vợ của ông Ngô Đình Nhu, em trai Tổng thống Ngô Đình Diệm.

Tin bà Trần Lệ Xuân qua đời được loan báo tới các phương tiện thông tin đại chúng từ luật sư Trương Phú Thứ, một trong số ít người có tiếp xúc, trò chuyện với bà trong những năm gần đây.

Từ Seattle, Hoa Kỳ, ông Trương Phú Thứ cho BBC biết:

LS Trương Phú Thứ: Tôi được biết bà Nhu nằm viện đâu chừng ba tuần lễ trước khi qua đời. Khi bà thấy mệt quá thì bác sỹ họ đưa vào trong nhà thương nằm trong tình trạng rất yếu, gần như không nói được nữa.

Tới Chủ nhật vừa rồi thì tôi nhận được điện thoại của gia đình bà từ bên Rome, nói bà đã qua đời vào lúc 2 giờ sáng giờ địa phương. Tất cả ba con của bà đều có mặt lúc ấy.

Trước khi mất khoảng ba năm, bà Nhu ở nhà với con trai cả là Ngô Đình Trác, tại Rome (Ý). Cô con gái út là Ngô Đình Lệ Quyên cũng ở nhà đó, trong tầng hầm. Cả gia đình ở với nhau rất vui vẻ hòa thuận. Vậy cho nên bà qua đời là cả gia đình có mặt.

Con trai thứ của bà Nhu là Ngô Đình Quỳnh thì sống và làm việc bên Bỉ.

BBC: Vậy thông tin nói bà Trần Lệ Xuân sống một mình trong biệt thự xa hoa lộng lẫy mà bạn của bà tặng thì là tin thất thiệt?

LS Trương Phú Thứ: Tin đó cũng như tin mà một vị tự xưng là sử gia tung ra, rằng bà Nhu có tới 17 tỷ Mỹ kim từ những năm 1960-1961. Tôi chỉ hỏi liệu hồi đó mang cả Sài Gòn ra bán có thu được 17 tỷ Mỹ kim hay không!

Thứ hai nữa, sau vụ đảo chánh 1963 bà Nhu phải ở trong một căn phòng studio chật chội, không có phòng ngủ, với bốn đứa con, chứ làm gì có lâu đài xa hoa như họ nói.

Cũng như là thông tin bà bị mất trộm một số tiền lớn ở Rome, hay năm 1963 bà đi mua đồ trang sức trị giá 30.000 đôla ở New York mà quịt không trả... Toàn chuyện họ bày đặt ra, đâu có được.

BBC: Thưa, lần cuối cùng ông có tiếp xúc với bà Trần Lệ Xuân là khi nào?

Bà cố vấn Ngô Đình Nhu

Sinh năm 1924 tại Hà Nội

Tốt nghiệp tú tài trường Albert Sarraut

Kết hôn với ông Ngô Đình Nhu năm 1943

Sống lưu vong từ năm 1963 sau khi có đảo chính ở miền Nam Việt Nam

LS Trương Phú Thứ: Lần cuối tôi nói chuyện với bà là chừng cách đây hơn hai tháng. Lần ấy bà còn khỏe lắm, tiếng nói khỏe và rất to, trong cuộc nói chuyện bà còn cười rất vui vẻ. Vậy mà tôi cũng không ngờ bà suy sụp mau lẹ như vậy.

BBC: Và các cuộc nói chuyện của ông với bà Trần Lệ Xuân là để bàn thảo về cuốn sách của bà ấy phải không ạ?

LS Trương Phú Thứ: Vâng, đúng là như vậy. Bà Nhu viết bằng tiếng Pháp vì tiếng Việt bà viết không được giỏi nhưng tiếng Pháp của bà thì anh bạn tôi là Nguyễn Kim Quý, tiến sỹ văn chương Pháp, phải công nhận là lối hành văn của người rất giỏi Pháp văn.

Bà học trường Tây, có tú tài phần hai và cũng sống ở Pháp nhiều năm. Hồi tôi đi thăm bà lần đầu bên Paris năm 2002, bà sống một mình trong một căn hộ bên đó.

Lại nói về điều kiện sinh sống thì căn hộ đó của bà trông cũng rất bình thường, không thể so được với nhiều căn hộ bên Mỹ, mà lại tận trên tầng lầu thứ 11. Người già mà có tiền ai người ta chịu sống như vậy chứ?

Cuốn sách của bà Nhu thoạt ra dự tính sẽ phát hành vào tháng 9 năm nay, thế nhưng với cái chết đột ngột của bà thì chúng tôi phải tạm hoãn phát hành để truy cứu cho thật cẩn thận, không thể vội vàng được.

Vậy cho nên cuốn sách chắc sẽ ra trễ hơn độ dăm ba tháng.

BBC: Lần đầu tiên ông yết kiến bà Trần Lệ Xuân thì ấn tượng của ông như thế nào ạ. Ông có ngỡ ngàng vì người thực khác xa với tưởng tượng không?

LS Trương Phú Thứ: Cái hình ảnh mà hồi xưa chúng ta hay xem trên báo chí là hình ảnh một phụ nữ 28-29 tuổi, trẻ và đẹp. Nhưng hình ảnh của bà Nhu khi tôi gặp bà lần đầu là hình ảnh một bà cụ, tất nhiên là có khác nhau.

Tôi thì không ngỡ ngàng, vì biết ai cũng phải như thế, con người ta ai mà chẳng phải già đi. Tất nhiên vẻ đẹp bên ngoài thì không thể giống như hồi xưa.

Bàn tay người Mỹ

Bà Trần Lệ Xuân trước tượng Hai Bà Trưng - hình trên tạp chí LIFE

Bà Trần Lệ Xuân khi còn ở Sài Gòn

BBC: Thế nhưng còn sự quyền uy của người phụ nữ từng được cho là một thời khuynh đảo chính trường, ông có cảm thấy điều này không ạ?

LS Trương Phú Thứ: Thực ra, bà Ngô Đình Nhu có quyền lực gì? Giống như một cô ca sỹ, hát một bài có người khen kẻ chê, thì bà Nhu cũng vậy.

Bà là vợ của một ông cố vấn, thậm chí còn không có sự bổ nhiệm chính thức của chính phủ. Vì ông cố vấn là em của ông tổng thống nên ông giúp ông tổng thống mà thôi chứ đâu có giấy tờ gì.

Nói vì bà Nhu khuynh đảo mà chế độ sụp đổ là điều sai lầm.

Quyết định lật đổ chính quyền Đệ nhất Cộng hòa và thủ tiêu anh em ông Tổng thống Ngô Đình Diệm - Ngô Đình Nhu, không phải là quyết định của người Việt Nam, mà là của người Hoa Kỳ. Đó là quyết định của một nhóm siêu quyền lực đứng sau tòa Bạch ốc của Hoa Kỳ, vì lợi ích của nước Mỹ mà họ làm vậy.

Ông Ngô Đình Diệm hay ai khác lúc đó làm tổng thống thì chắc đều chung số phận ấy cả.

Mà chúng ta thấy, ông Tổng thống J.F. Kennedy, chỉ có trì hoãn hoặc từ chối thi hành đòi hỏi của nhóm quyền lực đó mà cũng bị ám sát chết dưới con mắt chứng kiến của hàng nghìn người. Tổng thống Mỹ còn như vậy, huống hồ là tổng thống của nước Việt Nam?

BBC: Vâng nhưng thưa ông, chúng ta cũng không thể quên rằng bà Nhu được coi như Đệ nhất Phu nhân một thời vì ông Ngô Đình Diệm không lập gia đình, bà còn là dân biểu, Chủ tịch Hội phụ nữ. Và nhiều người cũng chưa quên những câu phát ngôn gây tranh cãi của bà, như trong chiến dịch đối với Phật giáo, vụ Hòa thượng Thích Quảng Đức...

LS Trương Phú Thứ: Tôi thì thấy rằng đa số vụ, người ta muốn nhắm vào ông tổng thống, nhưng không biết làm cách nào. Ông Tổng thống Ngô Đình Diệm không phải thánh nhân, tất nhiên ông cũng có sai lầm.

Nhưng họ không bới móc tấn công được gì ông ấy, nên họ quay ra tấn công bà Ngô Đình Nhu.

Tuy nhiên, trong các cuộc nói chuyện của tôi với bà Nhu, chúng tôi không bao giờ nói chuyện chính trị cả, ngay cả những chuyện xảy ra với bản thân bà lúc đó.

Chúng tôi nói những chuyện khác, những điều rồi sẽ nằm trong cuốn sách sẽ phát hành trong tương lai.

(Còn tiếp)

Dòng họ Ngô Đình: (hình năm 1963, từ trái sang) Cố vấn Ngô Đình Nhu, Tổng thống Ngô Đình Diệm, Tổng Giám mục Ngô Đình Thục, em gái tổng thống Diệm, bà mẹ (ngồi), bà Trần Lệ Xuân, ông Ngô Đình Cẩn. Hàng con cháu: Trác, Quỳnh, Lệ Quyên, Lệ Thủy

source

BBC Vietnamese

Monday 25 April 2011

Bà Ngô Đình Nhu từ trần tại Roma, hưởng thọ 87 tuổi


VIETNAM -
Bài đăng : Thứ hai 25 Tháng Tư 2011 - Sửa đổi lần cuối Thứ hai 25 Tháng Tư 2011
Bà Ngô Đình Nhu từ trần tại Roma, hưởng thọ 87 tuổi
Bà Ngô Đình Nhu trên trang bìa tạp chí Time (DR)
Bà Ngô Đình Nhu trên trang bìa tạp chí Time (DR)
Tú Anh

Bà Trần Lệ Xuân, phu nhân của ông Ngô Đình Nhu, cố vấn Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa, đã từ trần vào ngày lễ Phục Sinh chủ nhật 24/04 tại Roma, thọ 87 tuổi. Nhà báo Mỹ Robert Trumbull trên tờ The New York Times từng mệnh danh bà Nhu, em dâu của tổng thống Ngô Đình Diệm, là "First Lady of Vietnam".

Qua thông tin của trưởng nam Ngô Đình Trác và luật sư Trương Phú Thứ, người liên lạc hàng ngày với bà Nhu để hoàn tất những trang cuối cùng tập "Hồi Ký bà Ngô Đình Nhu" thì bà đã trút hơi thở sau cùng tại một bệnh viện ở Roma sau khi đã nhận lãnh các phép bí tích cuối cùng.

Bà mất vào lúc 2 giờ sáng ngày lễ Phục Sinh. Sinh năm 1924, bà Ngô Đìinh Nhu, nhũ danh là Trần Lệ Xuân học trung học tại Hà Nội, trường Albert Sarrault và đậu Tú tài Pháp. Bà thuộc dòng dõi trí thức và quý tộc , thân phụ là Luật sư Trần Văn Chương còn thân mẫu là cháu ngoại của vua Đồng Khánh.

Năm 1943 , bà kết hôn với ông Ngô Đình Nhu, bào đệ của ông Ngô Đình Diệm. Khi ông Diệm làm tổng thống Việt Nam Cộng Hòa thì ông Nhu là cố vấn chính trị. Trong thời gian 9 năm của Đệ Nhất Cộng Hòa, bà Trần Lệ Xuân là dân biểu Quốc hội và đứng đầu tổ chức quần chúng Phong trào Phụ nữ Liên đới.

Bà Nhu là một phụ nữ tân tiến với chiếc áo dài "cổ thuyền" mà lúc bấy giờ ở miền Nam gọi là « áo dài bà Nhu ». Ngược lại bà cũng là tác giả đạo luật gia đình nghiêm khắc. Ông bà Ngô Đình Nhu có 4 con , hai trai hai gái. Một số hoạt động và những lời tuyên bố "quá khích" của bà bị xem là đã làm cho công luận ở miền Nam bất mãn.

Lúc hai anh em Tổng thống Diệm bị đảo chánh sát hại ngày 1/11/1963, bà Nhu đang đi công tác ngoại giao cùng với con gái là Ngô Đình Lệ Thủy. Bà định cư tại Paris và sống rất đạm bạc. Ngô Đình Lệ Thủy tử nạn xe hơi năm 1968 ở ngoại ô Paris lúc còn là sinh viên đại học Sorbonne.

source

RFI Vietnamese

Saturday 16 April 2011

Phố Tô Tịch


Phố Tô Tịch
Cập nhật lúc 6:51:37 PM - 08/04/2011
Bài và ảnh: Trần Công Nhung/Viễn Đông

311h1.jpg
Nhà cổ ở Tô Tịch

Lịch sử phát triển đất nước Việt Nam ai cũng biết khởi đi từ núi đồi vùng Tây Bắc xuống châu thổ sông Hồng, rồi dần vào sông Mã, sông Cả, sông Gianh, sông Hương và cuối cùng là sông Cửu Long. Thế nên, khi nói về cổ xưa thì miền Bắc đậm nét hơn cả.
Trong lần đến chơi nhà một người quen ở phố Lê Văn Hưu (Hà Nội), chủ nhà hỏi tôi: “Bác làm công tác nhiếp ảnh, phải đi khắp nơi thế thì vất vả nhỉ” – “Vâng nhưng bù lại mình được dịp nhìn tận mắt vóc dáng của quê hương. Qua nhiều miền tôi thấy có nơi sỏi đá khô cằn, người dân kiếm ngày hai bữa cơm chảy máu mắt, thế mà người ta ca ngợi đẹp như chốn thần tiên”.
Những câu hỏi như thế tôi thường gặp và cũng chỉ trao đổi cho qua chuyện, không ngờ ông này măn mo tìm hiểu đủ thứ, cuối cùng ông bảo:
- Em có một số hình ảnh Hà Nội cổ, bác cần em đưa cho.
Tôi nghe mà tỉnh cả người:
- Thế anh có bằng cách nào?
- Hôm đi in mấy tấm ảnh, gặp người quen, hắn cho xem một loạt hình thành phố Hà Nội thời Tây, thấy hay em xin. Nếu bác thích em cho bác mượn cái USB về chép lại.
- Vậy thì hay quá, cảm ơn anh.


311h2.jpg

Phố Hàng Đào thời Pháp

Có những chuyện tình cờ mà nên việc, từ lâu tôi có ý tìm kiếm hình ảnh cổ xưa của mọi miền đất nước để xem qua thời gian, sự vật thay đổi thế nào. Trong loạt ảnh Hà Nội cổ, có ảnh căn nhà số 12 Tô Tịch, một phố nhỏ hẹp của khu phố cổ Hà Nội. Chính con phố này trước đây mấy năm có người quen đưa tôi đến làm con dấu triện để “ấn ký” cho ra vẻ nhà văn. Nhìn vào hình cũ, thấy treo bảng hiệu:
“Ha Khe
12 phố Tố Tịch 12
Cửa hàng thợ tiện” (1)
Căn phố sơ sài, người thợ ngồi làm việc ngay cửa ra vào. Bên cạnh một cái tủ nửa kính nửa lưới bày những đồ tiện nho nhỏ: Chân đèn, bát nhang, độc bình, một hình ảnh hoang sơ hiền lành không có vẻ gì là phố thị. Hôm sau tôi ra Tô Tịch với ý nghĩ đi tìm vết dấu xưa.
Hỏi thăm nhiều người ở Hà Nội không ai rõ tại sao thời xưa gọi là phố Tố Tịch (Chiếu Trắng), vì vùng này không có dấu hiệu gì là nơi làm chiếu, bán chiếu. Có lẽ âm hưởng Tố Tịch không êm tai nên người ta đọc trại thành Tô Tịch, thuận tai hơn như Tô Châu, Tô Giang…
Phố Tô Tịch chỉ một đoạn chưa tới trăm mét, số nhà 12 vẫn còn nguyên, bề ngang căn phố vẫn thế, nay xây thêm lên cao và mặt tiền thay đổi theo lối trang trí ngày nay, “văn minh” hơn, ra vẻ thành thị hơn. Tuy một phố nhỏ nhưng có nhiều mặt hàng hấp dẫn du khách như hàng bán đồ tiện, sản phẩm làng nghề Nhị Khê (Thường Tín) cung cấp (2), xen kẽ vài ba hàng khắc con dấu, hàng sơn mài, hàng lưu niệm làm bằng gỗ, tre, hoặc tượng đồng giả cổ, hàng dày dép, có cả người bán dạo rau quả, thịt cá, nói chung là thượng vàng hạ cám cô đọng trong một đoạn phố hẹp.


311h3.jpg

Phố Tô Tịch ngày nay

Đứng giữa phố Tô Tịch tôi hình dung mấy trăm năm trước, con đường này không màu sắc lòe loẹt như hôm nay, vài ba chiếc xe kéo, đôi người đàn bà mặc áo tứ thân, đội nón vành qua lại thong dong, cảnh êm đềm bình thản hơn cả miền quê hôm nay. Thời ấy, phố lớn như Rue de La Soie (nay là Hàng Đào), cũng bình dị vắng lặng buồn hiu, ngay cả lúc có đám rước đi qua mà phố vẫn vắng tanh. Ngày nay Tô Tịch nhốn nháo người qua lại, du khách các nơi đổ về, không khí cổ xưa đã biến mất. Thấy một ông già đang đi tới, tôi hỏi thăm:
- Thưa cụ, xin lỗi tôi muốn hỏi thăm, có lẽ cụ sống ở phố Tô Tịch từ lâu?
- Vâng tôi ở đây từ bé, chỉ trong thời kỳ chiến tranh có sơ tán một thời gian.
- Dạ, phố Tô Tịch ngày xưa gọi là Tố Tịch, tại sao xin cụ giải thích dùm.
- Đúng thế, tôi không rõ tại sao ngày xưa là Tố Tịch. Tố là trắng, mộc, thô. Lụa mộc là lụa trắng chưa nhuộm, tịch là chiếu, chả lẽ ngày trước đây là làng nghề dệt chiếu, nhưng tôi nghĩ Tô Tịch dễ nghe hơn.
- Vâng, mà phố cổø này trông chẳng khác gì phố mới, cụ nhỉ.
- Bây giờ người ta xây lên cả, đằng kia có căn phố hai tầng làm từ năm 1912, nhà của Đào Văn Sử hội trưởng Hội Trí Tri, đấy là ngôi nhà lớn đầu tiên ở phố này. Người ta bảo trước kia, lối đi từ ngã ba Hàng Gai vào rất hẹp, phố chỉ là con đường đất, trời mưa thì lầy lội. Góc trái ngã ba có một ngôi đình, đình Đông Hà cổng nhìn ra Hàng Gai số 46, cạnh đình là một gốc bàng cổ thụ. Khi mở rộng phố, đình đã bị phá và cây bàng cũng không còn. Bài vị Thành Hoàng được thờ trong cái miếu nhỏ trên gác một hàng giải khát. Bây giờ chẳng còn gì là cổ nữa.
- Vâng, như căn nhà số 12 đây, giờ cũng khác xa, chỉ có số nhà là không thay đổi.

311h4.jpg

Hàng lưu niệm

311h5.jpg

Hàng rong

Ngoài những sản phẩm tủn mủn dành cho khách phương xa, Tô Tịch nổi tiếng là phố chè trái cây. Những hàng chè san sát nhau, không lớn, với diện tích bề 2 mét ngang sâu 3 mét, vài ba bàn bên trong, một hai bàn ngoài lề đường, tiệm chè nào cũng đông khách, nhất là buổi chiều. Chè trái cây là chè pha trộn nhiều loại quả. Quả được xắt thành những miếng nhỏ cho vào cốc. Một ly chè đủ thứ có gần chục loại quả: Dưa hấu, xoài, mãng cầu, bơ, dưa vàng, mít, nhãn được xếp theo trình tự màu sắc xanh, đỏ, vàng rất hấp dẫn và đẹp mắt. Nhìn là muốn ăn. Các ly chè bày sẵn trong tủ kính, khi có khách, người bán mang ra cho thêm ít sữa đặc và nước cốt dừa, một ít đá xay mịn lên trên. Sữa và nước dừa sẽ làm tăng thêm hương vị ly chè: Ngọt mát và thơm ngậy. Đấy là mô tả, thực tế tôi đã vào và chỉ dám uống một ly trái cây xay, không đá không đường, không sữa… không được ngon nhưng không phải lo đi cấp cứu…
Khách ăn chè đa số là tuổi trẻ, lúc nào nam nữ cũng đi cặp. Tuổi trẻ háo ngọt là đương nhiên, nhưng có lẽ túi tiền chỉ cho phép họ “hào hoa sỉ diện” ở mức độ một ly chè. Ngoại trừ các “cô chiêu cậu ấm” con quan “nội phủ”, lớp trẻ nhà nghèo tiền bạc đủ thiếu vào đâu! Nếu nhìn sâu một chút, thấy tôi nghiệp cho thế hệ trẻ ngày nay, tương lai của họ thật mờ mịt, có tiền để bò từ mẫu giáo lên đại học là chuyện không tưởng. Tốt nghiệp đại học không dễ kiếm được chân thư ký xã. Chỉ còn con đường trước mặt là bán sức lao động cho nước ngoài, bán trinh tiết cho ngoại nhân… để đổi lấy thảm cảnh “người rừng người rơm”, có khi bỏ xác nơi xứ người. Vấn đề làm động tâm cả thế giới, ngày nay nhiều tổ chức quốc tế đang tìm cách cứu vãn (3), trong lúc người mình thì không hay biết và sống theo chủ thuyết “Mackeno” (4).
Tiến hóa là định luật thay đổi của mọi loài, ai cũng mong mỗi ngày một thăng tiến, mới mẻ, văn minh hơn. Khi thay cái mới tất cái cũ không còn, tuy nhiên có những giá trị truyền thống thì không nên hủy hoại mà cần bảo tồn, kể cả những giá trị phi vật thể. Nhiều dòng tranh dân gian như tranh hàng Trống, tranh Đông Hồ, tranh làng Sình, nay lại phục hồi, nhã nhạc cung đình Huế còn được UNESCO thừa nhận là di sản quốc tế. Vấn đề là làm sao thấy được giá trị kho báu trong tay mình để gìn giữ tô bồi, chứ cứ nhờ người ngoài mách nước hay cho tiền mới gìn giữ thì một ngày kia gia sản chả còn gì. Mỗi lần mất đi một ngọn thác, một dòng sông, một đỉnh núi, mới nhìn ra giá trị để rồi hít hà thương tiếc. Nhưng không học thì làm sao biết được giá trị của cha ông!

Tháng 10-2010

(1) Nguyễn Vĩnh Phúc trong sách: Phố và Đường Hà Nội viết:
"Phố Tố Tịch dài 96m,đi từ phố Hàng Quạt đến phố Hàng Gai. Đây nguyên là đát thôn Tố Tịch, tổng Tiền Túc (sau đổi là Thuận Mỹ) huyện Thọ Xương cũ, Tố Tịch có nghĩa là chiếu trắng. Có thể là xưa kia thôn này có nghề dệt chiếu hay bán chiếu chăng?"-. Lãng Nhân trong tác phẩm “Nhớ nơi kỳ ngộ” trang 69 viết: “Bar Dân Mới” đặt trú sở ở góc phố Hàng Gai và phố Tố Tịch, trong một ngôi nhà được trang trí đúng như quán rượu ở Pháp.
(2) Ao Huê Trại Ổi trang 100 QHQOK tập 10.
(3) Liên Minh Bài Trừ Nô Lệ Mới Ở Á Châu, viết tắt là CAMSA, trong tiếng Anh là Coalition to Abolish Modern-day Slavery in Asia, hiện gồm năm tổ chức thành viên: BPSOS, Uỷ Ban Hoa Kỳ Bảo Vệ Người Lao Động Việt Nam, Liên Hội Người Việt Canada, Hiệp Hội Nhân Quyền Quốc Tế (Đức), và Tenaganita (Mã Lai). Sau một năm hoạt động, Liên Minh CAMSA đã can thiệp cho trên 30 vụ lớn nhỏ, ảnh hưởng đến ba ngàn công nhân.
(4) Tiếng lóng: Mặc kệ nó.
source
Vien Dong Daily